Thế kỷ XVII - XIX
Vào thế kỷ XVII – XIX các mẫu trang sức có nhiều màu sắc màu mè và lòe loẹt dần không được dùng và biến mất. Nhường chỗ cho sự lên ngôi của trang sức bộ gồm có hoa cài áo, hoa dạng chùm (điểm nổi bật là viên đá lớn ở vị trí trung tâm và các hạt đá nhỏ xung quanh).
Kim cương từ thời kỳ này đã được sử dụng cùng với các loại đá quý khác cắt góc và mài giũa được mọi người yêu thích. Hầu hết các nữ trang được thiết làm theo dạng cuộn, vòng xoắn, không có sự đối xứng, chi tiết trang trí thì nhã nhặn và mang sự sang trọng. Ở thời kỳ nào cũng vậy, trang sức luôn phản ánh và khẳng định cái riêng của từng người, bên cạnh đó còn được dùng như vật đem lại may mắn hay là bùa yêu.
Người Ai Cập không phải là những người đầu tiên xem trang sức như một thứ bùa ngại, tuy nhiên chính những người thợ kim hoàn này là người phát triển khía cạnh này một cách trọn vẹn nhất. Phong tục đeo bùa đã có từ sớm, lúc đầu, người ta cho chúng vào cùng xác ướp để bảo vệ linh hồn người đã khuất nhưng sau một thời gian.
Trang sức được sử dụng rộng rãi với ý nghĩa bảo vệ còn người khỏi những bệnh tật và những điềm xấu. Ở Ai Cập, chuỗi hạt được xem như sự may mắn, là vật biểu tượng cho bùa hộ mạng và tất cả người dân của nước này đều sử dụng. Nhưng phụ thuộc vào đẳng cấp trong xã hội mà các loại bùa này cũng được chế tác khác nhau, chất liệu sử dụng phong phú từ ngọc trai đến gốm, nên những người nghèo cũng có thể dùng.
Bạn có tò mò muốn biết phụ nữ đã biết làm đẹp bằng trang sức từ khi nào không? Các nhà khảo cổ học, phát hiện ra và tìm thấy nhiều bằng chứng cho thấy tổ tiên của chúng ta đã biết quan tâm đến việc làm đẹp cho mình từ rất lâu. Theo các chuyên gia của trường Đại học Oxford đã tìm thấy những cổ vật có niên đại lâu nhất trên thế giới được phát hiện tới thời điểm này. Đó là chuỗi hạt bằng vỏ sò được dự đoán có tuổi đời lên đến 82.000 năm.
Chuyện làm đẹp từ ngàn xưa cho đến ngày nay
Bạn thấy ngờ ngàng và nhiều bất ngờ khi biết được người tiền sử đã biết dùng trang sức làm từ răng, vuốt và xương của động vật để thể hiện sức mạnh cũng như vẻ đẹp của mình. Ngoài ra, trong suốt thời kỳ cổ đại, trang sức đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc thể hiện địa vị và quyền lực của người đeo.
Ông cha ta thời kỳ này đã biết sử dụng nhiều chất liệu để làm trang sức như: sừng, xà cừ, sò, ốc, trai, ngọc, vàng bạc... Đặc biệt trang sức làm bằng ốc biển chế tác thành vòng tay, mặt dây chuyền rất phổ biến và được ưa chuộng. Khi khai quật các ngôi mộ cổ, đã tìm thấy nhiều mẫu khuyên tai, trâm cài đầu, vòng cổ, vòng đeo tay, gương đồng.
Những chuỗi hạt làm bằng chất liệu thủy tinh được làm cách đây từ 1000 đến 7000 năm. Các sản phẩm này được đánh giá cao về chất lượng cũng như mẫu mã có thể thuộc nền văn hóa Phùng Nguyên, Đông Sơn, Sa huỳnh, Óc Eo...
Phụ nữ Việt Nam cuối thế kỷ XV đến đầu thế kỷ XX thích những chuỗi hạt vàng nhiều lớp, độc đáo nhất là những sợi dây chuyền được đeo vòng qua cổ chéo xuống nách cực lạ bắt.
Khi còn phụ nữ khi đó trang sức luôn tồn tại
Từ 82.000 năm trước khi những món trang sức được xem là cổ xưa nhất được làm ra. Ngày nay, sức quyến rũ của chúng vẫn còn lan tỏa làm xiêu lòng những tín đồ thời trang. Không biết tương lai thế nào nhưng có một sự thật dù thế gian biến đổi đến mức nào, nữ trang vẫn luôn tồn tại dù chỉ còn một người phụ nữ sống sót trên trái đát. Đó là làm đẹp đã thành bản năng của con người nói chung và của phụ nữ nói riêng.